Ven hai bên thành hồ mọc đầy những bông hoa ly trắng và đỏ tỏa ra một mùi hương thơm ngát. - Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó. Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác.
Khi đưa ánh mắt nhìn sang người đối diện, cả hai chợt thấy có điều gì dường như quen lắm, gợi lên từ rất xa xăm nhưng cũng thật gần gũi. Cư dân trong khu rừng này rất lười biếng. Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này.
Vì anh cũng chẳng còn biết phải làm gì khác nữa nên Nott quyết định đi gặp nói chuyện với Ston - Mẹ của các loại đá. Cho dù nếu chàng chọn đúng vị trí thì Cây Bốn Lá thần kỳ cũng không thể nào mọc lên được ở một nơi đầy đá như vậy được. Mụ làm bộ quay lưng đi.
Đã lâu lắm rồi ông không biết thế nào là mùi vị của niềm vui, thành công hay hạnh phúc. Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max: Chàng rút thanh kiếm quý của mình cầm chặt trên tay và nghiêng người xuống bên hông ngựa, chàng để thanh kiếm nằm dọc, ấn mạnh xuống đất và tay giữ chặt chuôi kiếm.
Anh đã quyết định giúp đỡ Bà chúa hồ và vì thế đã giúp luôn cho cả bản thân mình. Chúng chỉ thích rong chơi suốt ngày và luôn để việc cần làm hôm nay đến "ngày mai" mới làm. - Tất nhiên ta biết mi là ai.
Leo lên được ngọn núi này thật là một điều cam go. Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Đừng tin vào những ai đang cố bán hay truyền nó cho bạn.
- Ngươi và con ngựa đen của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Các ngươi đã uống xong rồi. Ta đâu có làm gì cho anh. Trong cuộc sống và công việc, không nhất thiết bạn phải có ngựa và kiếm, và bạn cũng không cần phải đi vào nơi rừng sâu bạt ngàn hiểm nguy.
Chàng cũng mơ được cầm nó trên tay, tận hưởng mùi có thơm nồng nàn tiết ra từ những chiếc lá hình trái tim xanh biếc. Thật vậy, chỗ đất chàng đã chọn chứa đầy đá. Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này.
Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn. Merlin nghĩ rằng sẽ có nhiều người hơn nữa.
Nếu chúng không hát, nước trong hồ sẽ không bay hơi, và nếu nước không còn bay hơi thì hồ sẽ bị đầy ứ, và nếu hồ quá nhiều nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Cả ngày hôm đó, anh lang thang khắp khu rừng với những suy nghĩ bi quan như thế. Chàng đến được vùng đất đó khi bầu trời đang le lói những tia nắng cuối cùng.