Thứ mà tôi hay bẻ bai. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Chỉ là ta đang viết. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Thấy mặt mình mát lạnh. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.