Hamilton công nhận ý kiến mới mẻ đó. Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm. Người ở gái thấy tình cảnh đó: chị không biết nghệ thuật viết sách và viết tùy bút, nhưng ít nhất trong trường hợp này, chị cũng có nhiều lưỡng tri hơn nhà triết học Emerson.
Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Nhưng trong thâm tâm tôi, tôi thích tin rằng không biết chừng lời cô đó đúng cũng nên. Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Anh cho một người phụ việc lại thế. Cả châu u giận dữ ồn ào, như bầy ong vẽ vỡ tổ.
Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán. nhảy chồm chồm lên, vừa chạy lại tôi vừa giơ quả đấm vừa la, mạt sát máy của tôi rồi kết luận: "Bây giờ ông tính ra sao đây?".
Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Có một số rất lớn vợ chồng mà thiệt ra không phải là vợ chồng. Buổi tối, vẫn điệu đó.
Anh em cũng có trẻ trong nhà. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Tôi ở tại một vùng ngoại ô kế cận Nữu Ước.
Cứ 100 bức thư mà ông Dyke thường gởi cho các tiệm bán lẻ hàng hãng ông sản xuất, để hỏi thăm tình hình, thì ông chỉ nhận từ 5 tới 8 thư hồi âm, nghĩa là từ 5 tới 8 phần 100. Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao. "Ông ta chắc là tuyệt nhiên không ngờ tôi trả lời như vậy - ông Detmer kể lại.
Tôi hứa với ông rằng những đồ đồng của ông sẽ làm và giao đúng hẹn, dù tôi phải ngưng hết thảy những công việc khác lại". Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Cả hai chúng tôi đều hài lòng.
Nhưng bức thư đó, bức thư trách nhẹ nhàng có vậy, ông viết rồi mà không gởi. Một người suốt đời làm nghề quảng cáo tự cho mình là thần thánh trong nghệ thuật dẫn dụ người khác mà còn viết một bức thư vô lý như vậy, thì những ông thợ may, làm nệm, làm vườn ra sao nhỉ? Đây, một bức thư nữa của ông chủ sự một nhà ga lớn gởi cho ông Edward Vermylen, theo lớp học của tôi. Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi.
Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả. Nhưng ngay tối hôm đáng ghi nhớ đó, tôi được dự thính một buổi diễn thuyết về nghệ thuật dẫn dụ người và tôi hiểu rằng có rầy anh Emile cũng vô ích, chỉ làm cho anh ấy giận oán tôi và không muốn hầu việc giúp tôi nữa. Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử".