Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Thế mà rồi cũng ngủ được. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Tôi muốn thử những cách khác. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.
Giọng trầm thường xuất hiện. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.