Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Rồi đau và chấp nhận đau. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Tôi thôi xúc động rồi. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.