Chúng ta có hai cái rỗng. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Làm một bài thơ dở để được khen.
Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Ta không thích nổi cáu. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.