Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Chúng tôi đã chết rồi. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Nó cùng tham gia giải với bạn. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Bạn không thích sự không nhất quán này.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.