Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được. Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói:
Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Nhưng nếu ông ta hy vọng dùng cách đó để được một kết quả hay một cái lợi gì, thì quả ông rất ngu dốt về khoa tâm lý.
Trong thời gian đó, bà kêu điện thoại hỏi một người chủ cũ về hạnh kiểm của chị ta. Trong 4 năm, ông dò xét đời sống giữa vợ chồng của 200 người, 100 người đàn ông và 100 người đàn bà. Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta.
Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Thiệt lạ lùng, thiệt bất ngờ, tới nỗi cô thư ký thẹn thùng đỏ mặt lên.
Henry Ford nói: "Bí quyết của thành công - nếu có - là biết tự đặt mình và địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người, vừa theo lập trường của mình". Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học.
Tôi ngỏ ý muốn được tái ngộ ông và thiệt tình tôi bây giờ rất muốn được gặp ông lần nữa. Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính. Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người.
Vì ta khư khư giữ nó thì nó chẳng có giá trị gì, nhưng nếu ta dùng nó một cách hào phóng thì giá trị nó vô cùng. , một trong ba người bán hàng. Sau khi theo học lớp giảng của chúng tôi, ông Duvernoy thay đổi chiến lược.
Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng.
Vậy chúng ta cùng xét lại xem sao nhé?". Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh. Vì những người khác họ cũng chỉ nghĩ tới cái họ thích thôi, không cần biết ta thích cái gì.
Ông Farrell nói: "Trước kia, nếu gặp trường hợp đó, tôi đã chạy lại kiếm người mướn nhà, biểu ông ta đọc kỹ lại thể lệ trong tờ giao kèo. Nếu bạn biết chắc rằng người ta lầm mà bạn nói thẳng ngay ra, thì sẽ ra sao? Đây, thí dụ dưới này cho bạn thấy. Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa: "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội.