Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Viết thế đủ chưa nhỉ. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Có người cúi mặt bấm di động. Bạn lại muốn lưu lại.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.