Sa Saori

Bố già tận hưởng một lúc hai con gái nuôi ngoan

  • #1
  • #2
  • #3
  • Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?

    Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.

    Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.

    Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.

    Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.

    Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.

    Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút.

    Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.

    Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Có lí do cũng không khóc.

    Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap