Sa Saori

Bạn thân

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đứng vậy và về nhà đi". Tức thì anh viết xuống giấy những nét rắn rỏi: "Thế tại sao cứ vô lý mà lo mãi?". Phương pháp ấy rất tốt.

    Thỉnh thoảng ngó tới nó. Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu.

    Các y sĩ Hy Lạp đã cổ xuý nó 500 năm trước Thiên Chúa Giáng Sinh. Tôi không theo đạo ấy. Lần cuối cùng gặp tôi, bà đã 70 tuổi.

    Sự thành công của họ đã phi trả với một giá đắt quá. Vận mạng làm sao mà thắng nổi một tâm hồn như thế? Khi đã hoàn toàn đui, ông nói: "Tôi thấy rằng tôi chịu được cảnh đui như những người khác chịu được những tai nạn của họ. Tôi luôn luôn để họ tự tiện.

    Cái "ca" đó thiệt là một bí mật trong y giới và làm đảo lộn hết cả những thuyết của chúng ta về sự ngủ. Tôi sợ hoảng khi nghe một đứa bạn lớn, tên Sam White, doạ sẽ cắt lấy tai. Dù một người Mông Cổ ngu dại nhất chắc cũng không để có ý tưởng muốn đi ngược lại 180 triệu năm của thời gian để làm thay đổi những vết chân đó.

    Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. Toi quen ông tại Atlanta (tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở. Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy".

    Nhưng truyện bà là truyện thiệt chớ không phải tưởng tượng đâu. Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy. Sợ, lo, oán, ghét, tính vô cùng ích kỷ, không biết thích nghi với hoàn cảnh, những cái đó đôi khi là nguyên nhân của bệnh đau bao tử và chứng vị ung.

    Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. Nhưng bạn lập ngân sách ra sao? Như tôi đã nói, trước hết chúng ta phải ghi đủ những chi tiêu, rồi đi hỏi ý kiến những nhà chuyên môn. Nhà triết lý học Alfred Adler trọn đời chuyện chú vào công cuộc nghiên cứu những kho tiềm lực nhân loại đã phải nói rằng: "Một trong những đức tính kỳ diệu của con người là ý chí chuyển bại thành thắng".

    Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Mười phần chắc chìm hết năm. Và bắt tôi mặc quần áo dài, rộng.

    "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Nhưng trong khi mua bán, tôi lo lắng tới cái này cái nọ: Bàn ủi điện đã gỡ ra chưa? Có lẽ cháy nhà mất? Chị ở chắc bỏ đi rồi, ai coi sóc tụi nhỏ? Dễ mà tụi nó cưỡi xe máy đi chơi, bị xe cán rồi cũng nên? Có khi tôi sợ toát mồ hôi, chạy vội về nhà coi có xảy ra chuyện gì không. Thầy thuốc bảo tôi đau tim và phải tỉnh dưỡng trong một năm, nếu tôi muốn khỏi bệnh.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap