Sa Saori

Loạn luân với con riêng xinh đẹp của mẹ kế

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bãi sa mạc không thay đổi, những người da đỏ cũng vậy. Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ. Sự cấu tạo nên ta thực "bí hiểm và kinh dị" thay!

    Tôi cũng dùng bản này để chú thích vài chỗ trong bản 2001. Hơn nữa, nếu chúng ta tới mức phủ nhận sự thực đau đớn và lùi về một thế giới ảo mộng do ta tưởng tượng, thì ta mất thăng bằng rồi. Khi Charlie Chaplin mới đóng phim, viên giám đốc hãng phim muốn chàng bắt chước một vai hề người Đức nổi danhh.

    Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó. Đừng bao giờ nói: "Ngó cái khăn kỳ cục mà chị Sue gởi mừng năm mới chúng ta? Chị ấy đan lấy để khỏi mất một xu nào hết đây mà". Trước khi vào chào một ông khách, tôi dò hỏi để biết ông ta đóng thuế bao nhiêu, có thói quen nào, tư tưởng về chính trị và tiêu khiển ra sao? Trong khi người ta tiếp, tôi lợi dụng tất cả những điều đã thăm dò được đó.

    Đoạn, ông lại hỏi: "Ai đã thấy xẻ mạt cưa?". Sau bữa ấy, tôi vừa khóc vừa cầu xin. Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển.

    Nó sẽ chôn vùi cái sắc đẹp kiều diễm của bà. Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng. Bước vào thang máy, tôi để ý ngay tới vẻ mãn nguyện và vui cười trên mặt ông.

    Nhưng sau cô đã đổi tánh. Thiệt một xu cũng không đáng". Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình.

    Phải theo nguyên tắc nào khi tiêu tiền? Lập ngân quỹ bắt đầu ra sao? Công việc đó chán đến nỗi cô quyết định làm cho nó hoá vui mới có thể sống mà chịu nổi được. Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A.

    Viết cuốn này tôi cũng điên như lần trước: tôi cũng vay ý tứ của hàng lố tác giả khác rồi thu thập vào trong một cuốn - một cuốn chứa đủ những cuốn khác. "Một phần lớn cái mà ta gọi là hoạ. Rồi ông nói tiếp với các sinh viên: "Cơ thể chúng ta là một bộ máy kỳ dị hơn chiếc tàu đó nữa.

    Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì đã trễ quá rồi mà". Đáng lẽ tự nhiên và hoàn toàn thành thật thì họ lại thường dọ dẫm ý tôi mà đáp câu tôi hỏi chứ không trả lời theo ý thọ. Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.

    Trong 8 năm vừa rồi, tôi đã đọc hết những sách, báo cũ, mới mà tôi có thể kiếm được bàn về vấn đề diệt ưu tư. Sáng dậy tôi có quyết: "Nắm lấy ngày hôm nay" để tận hưởng 24 giờ đó không? Ít khi chúng tôi có tiền lắm - trừ mỗi năm một lần, lúc bán heo.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap