Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. - Khởi đầu thì khá tốt. Vậy theo cậu, đâu là những điều cậu nên làm để hoàn thành dự án đúng hạn?
Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không? Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh!
Nếu không xảy ra những rắc rối ấy, chắc tớ cũng chưa học được cách giao việc cho nhân viên sao cho hiệu quả. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ.
Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. - Nghe này Josh, khi giao cho cậu dự án đó, tôi đã không giới hạn thẩm quyền giải quyết công việc cho cậu. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được.
Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. - Nào, chúng ta khoan hãy bàn về vấn đề lỗi của ai.
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. - Nè, anh nịnh em vì có điều gì không phải với em, đúng không?
Duy chỉ có một điều là Josh đã vượt quá phạm vi thẩm quyền của mình khi giải quyết những việc mà tớ đã giao. Suốt mười lăm năm qua, nhờ làm công việc huấn luyện và đào tạo các nhà quản lý, nhằm giúp họ phát huy tối đa năng lực của bản thân, tôi có dịp được gặp gỡ với những người đến từ nhiều ngành nghề khác nhau, nhu cầu và mục tiêu của mỗi người cũng rất khác nhau. Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới.
Nếu có ai cần chia sẻ điều gì với anh thì tốt nhất là hãy đợi đến khi gặp được anh trong bữa cơm tối hiếm hoi, nếu anh về kịp. "Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". - James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn.
- Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. - Nghe này Josh, khi giao cho cậu dự án đó, tôi đã không giới hạn thẩm quyền giải quyết công việc cho cậu. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?".
Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Sau đó, giảm dần đi. Tớ vẫn không thể hiểu được.