Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà. Tâm hồn bị rung động quá chừng, nên mỗi khi ngồi một mình là nước mắt tràn ra. Đó là điều hay nhất, khôn ngoan nhất nên làm.
Tôi hoảng lên, la lớn, chắc chắn là sẽ chết. "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Nhưng nào đã hết chuyện.
Chúng tôi biết còn có nhiều phần may và theo luật trung bình chúng tôi rất có có hy vọng sống sót được". Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường. Hạnh phúc do tâm khảm chứ không do ngoại giới.
Muốn tìm được hạnh phúc thì chúng ta phải theo cách hiệu nghiệm đó. Trước khi ấy, người có sang chung với bạn một tiệm cà phê trong một tỉnh nhỏ ở Missouri, và trong khi người bận đi buôn bán ở nơi khác, thì người bạn kia liền sang tiệm cà phê lại cho người khác rồi bỏ trốn mất. Vị sĩ quan hiệu trưởng rầy bọn kia và bảo họ rằng Hoàng tử không mách, nhưng ông muốn hiểu tại sao họ không đá đít học sinh khác mà nhè Hoàng tử mà xử vậy? Họ nín một hồi rồi đằng hắn, gật đầu, rồi thú rằng họ làm vậy để sau này giữ chức thuyền trưởng trong Hải quân của Hoàng gia, họ có thể khoe hồi nhỏ đã đá đít Hoàng Đế.
Phải nói tôi đã tiến tới một quan mới mẻ về tôn giáo. Nhờ dạy người lớn trong 35 năm, tôi biết rằng đàn ông và đàn bà có thể diệt ưu phiền, sợ sệt cùng nhiều chứng bệnh và có thể thay đổi hẳn đời họ đi bằng cách thay đổi tư tưởng trong đầu. - Ừ, một chiếc cầu có thể sập được: nhưng từ trước tới nay mất mấy toa vì cầu sập rồi
Nếu không có vớ thì con mèo cũng được. Ông ngồi ở khách sạn tới quá nửa đêm, bàn bạc về những kinh nghiệm của ông. Bác sĩ James Gordon Gilkey đã nói: "Phải có nghị lực để sống theo mình là một vấn đề" cũ như lịch sử và phổ biển như đời người".
Đến đây bà gõ cửa nhà quả phụ một vị chỉ huy thương thuyền là bà Webster. Ông nói: "Đêm tới, trước khi tắt đèn, ông tập thói quen vạch rõ công việc hôm sau. Thật ra, nếu ta biết áp dụng một số lớn những câu phương ngôn cũ kỹ, thì đời sống của chúng ta gần như hoàn hảo.
Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết. Hãy chọn một người đáng tin cậy, thí dụ như một người thân thích, một viên thầy thuốc, một luật sư hay một linh mục. Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông:
Cô nói: "Bây giờ thì tôi chỉ nhún vai rồi bỏ qua". Vì chẳng may, đời lại không giản dị thế đâu. Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa.
Ai cũng biết bà có nhiều bạn thành thực, nhưng cũng có nhiều kẻ thù hơn bất cứ người đàn bà nào đã ở toà Bạch ốc. Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta. Tới đêm thứ ba, kết quả hoàn toàn như ý muốn của bác sỹ: Y mệt và cơ thể rã rời tới nỗi ngủ say như khúc gỗ.