Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.
Tôi và thằng em lại về. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Và ta bị ức chế liên tục.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Cái vực của sự hỗn độn. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Có người cười toe toét. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Cũng có hôm ngủ khá say.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.