Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.
Nhưng đây là một trận bóng. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Làm một bài thơ dở để được khen. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.