Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Tôi thì cất lại trong đầu. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.